Category Archives: Crimson Shadows

Crimson Shadows – Chương 4

Tiêu chuẩn

Chương 4

Như mọi khi, cái tên Simon Baldevar có một sức ảnh hưởng kỳ diệu rất gần gũi lên Jimmy, biến anh từ một người đàn ông thanh một kẻ điên mất hết lý trí chỉ có một mục tiêu – giết đồ chó đẻ bệnh hoạn đã hủy hoại đời anh.

Biến đổi tao là lỗi lầm lớn nhất mày mắc phải, con mẹ nó chứ, Jimmy nghĩ đến kẻ thù vô hình của mình khi anh đi tắt qua cồn cát để tiếp cận ngôi nhà nhanh hơn. Tao không còn là con người yếu ớt mày có thể điều khiển nữa. Tao là một ma cà rồng và điều đó có nghĩa là bây giờ tao rõ ràng đủ mạnh để quăng mày về mảnh đất nơi mà mày thuộc về, mày phải bò lê bò lết ra khỏi bất cứ tảng đá nào mày đã ẩn náu suốt 17 năm qua.

Tại sao hắn lại trở về cơ chứ, Jimmy? Một phần vẫn còn hoạt động trong suy nghĩ của anh hỏi. Mày không còn chút khả năng phán đoán nào sao? Maggie lẽ ra phải căm ghét hắn ta vì đã bỏ rơi cô ấy và Ellie. Cái gì đã mang hắn ta quay lại?

Có vài thứ rất sai lầm. Thứ nhất, Ellie dường như không ghét hắn ta, cứ như là mày mong muốn ai đó phải căm ghét người cha thiếu nợ vậy. Thay vì thế, cô ấy lại còn bênh vực cho cái tên khốn đó. Và Maggie… còn Maggie thì sao, vì thanh danh của Chúa sao? Tại sao cô ấy lại nhảy lên giường với một người mà cô ấy lẽ ra phải chán ghét?

Ồ, Ellie đã sai về điều này. Jimmy độc đoán từ chối tin rằng Mggie vẫn còn bất cứ hứng thú nào với tên quái vật đó. Cô ấy đã nói dối Ellie nên đứa trẻ tội nghiệp không hề hay biết bộ mặt xấu xa của người cha thoái hóa như thế nào. Đúng, chính là như vậy. Maggie không hề nhớ nhung hay yêu Simon Baldevar, sẽ không có chuyện cô ấy kể cho Ellie. Không nghi ngờ gì nữa, bây giờ Maggie đang chiến đấu với Baldevar, nói rằng hắn ta không còn tồn tại nữa. Jimmy càng vội vã hơn để anh có thể làm giúp Maggie bất cứ việc gì cô ấy cần để tống khứ hắn ta.

“Cái quỷ gì vậy?” Jimmy nói oang oang khi tàn tích rách nát của đôi quần jean xanh quấn lấy chân anh. Jimmy nhặt chúng lên và ngay lập tức bị đả kích bởi một phần còn lại bí ẩn bẩn thỉu thứ chứng minh rõ hơn cả cái bóng vô hình của sự nghi ngờ mà Ellie đã không hề sai về Maggie và Simon Baldevar.

Jimmy làm rối tung mớ vải jean ránh nát và sải bước tới chiếc xe của Maggie, biểu lộ của anh như là của một người phụ nữ gia đình giận dữ chộp lấy cái áo bẩn-vết-son-môi của ông chồng. Đây là hiện trường phạm tội… vì Maggie cho phép tên con hoang bẩn thỉu đó chạm vào cô chẳng là gì cả nhưng vẫn là một tội lỗi trong suy nghĩ của Jimmy. Jimmy tập trung mắt mình vào nắp xe và nhìn thấy một vết hằn nhẹ thứ mà mắt người thường không thể thấy… thứ rất sắc, rất tròn mà tay anh vẫn thường trải qua.

Vậy nên sau tất cả những năm đối xử với Jimmy như mấy con súc vật bị thiến không còn ham muốn tình dục, Simon Baldevar mới chỉ xuất hiện ở cửa thì Maggie đã nóng bừng như thể cô thậm chí không thể chờ đợi để vào nhà mà phải dâng hiến cho anh ngay trên cái xe chết tiệt của cô! Trời đánh con đàn bà dâm đãng hai-mặt giả dối này và thứ rác rưởi đức-hạnh-cửa-miệng của cô ta xuống địa ngục đi!

Không thể làm gì với lòng ghen tuông đố kị, Jimmy nói với chính mình. Đã từ lâu anh đặt Maggie và những lời từ chối không thể lý giải của cô ra sau đầu. Anh còn có thể làm gì khác – dành thời gian vĩnh cửu để khóc lóc và than vãn theo đuôi cô? Không đời nào! Rời khỏi ngôi nhà, mày phải quay trở lại và đó là những gì Jimmy phải làm. Không hề có chút ngạc nhiên nào về những gì cái Nikon đã làm cho đời sống tình dục của anh.

Thế nên Jimmy đã tạo một cuộc sống mới cho chính mình, mặc dù anh chưa bao giờ rơi vào tình yêu lại lần nữa, và bị thuyết phục là anh không có trục trặc nào với Maggie giống như vậy. Về phần Jimmy, cô có thể lay chuyển những cảnh sát New York từ người quản lý xuống ngýời giữ gậy bóng chày và anh sẽ không thèm nháy mắt dù chỉ một cái. Nhýng ði lại với Simon Baldevar?! Liệu Maggie có mất trí không vậy?

Ắt hẳn là vậy, luôn luôn là vậy khi điều đó xảy ra với Baldevar. Maggie O’Neill, người phụ nữ thông minh, sắc sảo, táo tợn mà anh biết và yêu đã để bộ não đông lạnh bởi tên đê tiện đó. Không ngạc nhiên gì cái cách tên đeo bám đó tẩy não cô. Dù Baldevar có làm gì với trí não Maggie đi nữa, hắn cũng sẽ khiến Jim Jones và Charles Manson trông như là thành viên của đội.

Ồ, cũng chẳng hơn gì, Jimmy tuyên bố và đá bật tung cánh cửa chính, nhưng ngay lập tức anh lại kéo ra sau trong sự kết hợp của hoảng sợ và bối rối khác biệt với cảm giác về ngôi nhà. Thường thường, thứ đầu tiên Jimmy cảm thấy khi anh bước vào phòng nghỉ giải lao là sự rộng rãi thoáng mát vây bủa anh, gần giống một miếng thảm chào trong tâm hồn. Nhưng điều đó đã bị xóa sạch bởi sự hiện diện ác ý, độc hại thứ khiến Jimmy cảm thấy tầm thường và nhỏ bé, gần giống như anh đang đứng trong sự hiện diện của một vị thần – một vị thần khinh thường chán ghét anh và muốn hủy hoại anh. Jimmy nuốt nước bọt một cách lo lắng, tự hỏi làm sao mà anh có thể quên mùi hương của Simon Baldevar – sự chấn động đến nghẹt thở, u ám hắn tỏa ra và cái cách mà nó vẫn luôn như vậy khiến Jimmy muốn quay đuôi chạy mất hút.

Không! Không, Chết tiệt… không phải lúc này! Jimmy định kết liễu tên con hoang này kẻ đã bắt đầu gây khó dễ cho anh 18 năm trước. Jimmy di chuyển cách xa cái cầu thang bộ và sự hiện diện của mùi hương độc hại đó, nhưng đó là một sự rút lui chiến lược; anh phải dành lấy một vũ khí trước khi anh tấn công Baldevar.

Jimmy rảo bước vào phòng bếp, nghiến kèn kẹt hàm răng phản đối những tiếng rên rỉ khe khẽ nghe rõ mồn một mà anh có thể nghe thấy từ tầng trên. Khi anh chọn con dao phay thái thịt dài nhất, sắc nhất từ giá dao, Jimmy nói cho chính mình sự khuất phục của Maggie sẽ tạo thuận lợi cho anh. Trong khi Baldevar bận rộn làm tình với Maggie, Jimmy sẽ ú òa cặp đôi này và cắt lìa đầu Baldevar.

Jimmy chặt con dao phay xuống mặt trên quầy đá cẩm thạch với tất cả sức mạnh của anh, quan sát với sự thỏa mãn ác độc khi nó sắt lát mỏng qua cái thớt rắn chắc với một cú chém mau lẹ. So với đá cẩm thạch, một khối xương thịt nhỏ bé không hề tạo được chút khó khăn nào cho con dao sắc nguy hiểm này.

Hít một hơi sâu, Jimmy chạy lên cầu thang trên những đầu ngón chân, cố gắng để tạo ít tiếng ồn đến mức có thể và hồi tưởng lại những bài học về việc che dấu sự hiện diện của bạn. Jimmy có chút ít kinh nghiệm trong việc ngụy trang chính mình khỏi ma cà rồng khác nhưng anh tính thấy mục đích của anh quá thu hút trong tình dục để báo trước cho anh dù thế nào đi nữa.

Jimmy liếc nhìn hai cánh cửa dẫn tới phòng Maggie và kêu gọi sức mạnh hành động từ xa để làm cho họ nhún nhảy trong câm lặng. Lao băng qua phòng khách, anh nhìn thấy cửa phòng ngủ của cô đang mở và yên lặng chạy vượt qua nó, con dao phay treo cao lơ lửng qua đầu.

Jimmy dừng lại một chút, không thể rời mắt khỏi cảnh Maggie nằm dạng chân ở giữa cái giường rộng lớn bên cạnh Simon Baldevar, cơ thể trần truồng của họ được rọi sáng bởi một không gian phòng của những cây nến thơm và ánh trăng chiếu vào từ những cửa sổ lớn trên mái nhà.

Mình quên mất là cô ấy đẹp biết nhường nào, là ý nghĩ đầu tiên của Jimmy trước cảnh Maggie nằm tựa mặt cô, những cánh môi đỏ của cô hé mở để lộ ra một cái lưỡi hồng hào nhanh như tên bắn trong khi những sợi lông mi nâu vàng của cô chớp động nhiệt tình trái ngược với đôi mắt xanh màu mây. Đã rất lâu từ kể khi Jimmy từng nhìn Maggie như vậy, ảo mộng quá thanh thản ngọt ngào, phản ứng đầu tiên của anh không phải là nổi khùng lên mà là một cơn đau nhói thoáng qua bởi ham muốn cho đến khi anh đưa một ánh nhìn sáng quắc vào chuyện cặp đôi đang làm.

Kinh tởm nhưng không thể quay đi, Jimmy quan sát Maggie ban cho Baldevar những đặc quyền mà anh chưa từng nghĩ sẽ đòi hỏi. Nhìn cái cách cô để những miếng xé rách hỏng tan tác vào cổ trong khi hắn đâm vào trong cô từ phía sau. Có phải đó là lý do tại sao cô hắt hủi Jimmy? Tốt, tình dục thuần túy không thỏa mãn cô – chỉ có tên cứt bệnh hoạn như hắn mới đáp ứng cô?

Đầy tức giận, Jimmy thấy một dòng đỏ tươi mỏng nhỏ giọt xuống cổ Maggie, rơi trên bàn tay dài được cắt tỉa gọn gàng đang mơn trớn ngực trái của cô trong khi bàn tay khác của Baldevar thì thụt sâu vào những sợi lông quăn màu đỏ rậm rạp giữa hai chân cô. Jimmy không chắc là liệu tay hay những răng nanh của Baldevar có khiến con chó cái bạo dâm hét toáng lên: “Đúng, đúng… ôi Chúa ơi, đúng rồi, Simon!”

Trước tiếng thở hổn hển ngất ngây của cô, Jimmy hét lên “Đĩ điếm!” ở đầu phổi và xông thẳng đến giường, vung con dao phay như một thằng điên nhưng nhưng giờ thì anh không chỉ muốn giết Simon Baldevar.
Đôi mắt Maggie cảnh giác mở ra, bộc lộ nỗi hoảng sợ và một sự tổn thương đến kinh ngạc thứ gần như khiến Jimmy muốn rút lại lời nói ác ý đang vang lên xung quanh họ.

Bá Tước Baldevar nâng mắt lên một chút qua mặc dù những chiếc nanh của anh vẫn vững chắc cắm nguyên trong cổ Maggie và nhìn chằm chằm Jimmy, trông như một con sư tử sẵn sàng làm thịt con ngựa vằn đã bị đốn ngã, mắt anh gửi một thông điệp không nhầm lẫn về sự đe dọa chết chóc và sự ham muốn lạnh lùng để hoàn thành bữa ăn của mình.

Rồi đôi mắt màu vàng lóe sáng và Jimmy cảm thấy thứ gì đó giống như một bàn tay vô hình tóm lấy con dao phay từ tay anh và bình tĩnh cho nó lướt đến cái bàn bên cạnh giường.

Bị bối rối vì chiều hướng mau lẹ của sự kiện, rồi Jimmy cảm thấy giống như có một thế lực không thể nhìn thấy được phóng tọt vào trong bụng anh như một đòn bất ngờ tàn ác. Anh gập người lại vì đau đớn và thở hổn hển, nhanh như gió hạ nốc ao anh bằng cuộc tấn công dữ dội.

Tôi có thể cho anh một cái chết không đau đớn nếu anh rời khỏi căn phòng này ngay lập tức và trên nguyên tắc không trì hoãn thêm khoái lạc của tôi. Giọng nói Baldevar rít lên trong đầu Jimmy và ở phần chót chủa thông điệp khó chịu còn rõ thêm, khẩn cấp và bực bội – Cút khỏi đây ngay, Jimmy!

Với sự chấp nhận, con đàn bà dâm đãng dối trá nhà ngươi, Jimmy quăng lại một câu chửi hèn hạ vào Maggie và hét lên trong đau đớn chói lòa thứ đang lấp đầy đầu anh. Anh nắm chặt thái dương và lảo đảo rời khỏi phòng ngủ, thở dài nhẹ nhõm khi cơn đau biến mất – hiển nhiên là Baldevar thích thú việc xuất tinh hơn là dành cho Jimmy một cơn nhồi máu hay cái gì đó mà chỉ có hắn mới làm với anh.

Cẩn thận không nghĩ bất cứ điều gì khác xúc phạm đến Maggie trong khi vẫn ở trong vùng lân cận ngay trước mắt Baldevar, Jimmy lảo đảo bước xuống cầu thang và mở bật cửa chính, suy nghĩ duy nhất của anh là anh phải rời xa khỏi căn phòng ngủ và cái bí mật ghê tởm đó đến mức có thể.

Không bao giờ cần phải trở lại trong ngôi nhà đĩ điếm đó; anh đã yêu cầu Lee gói ghém đồ dùng cá nhân và gửi chúng ở đâu. Jimmy không có ý tưởng sẽ đi đâu, chỉ biết anh dự định rời đi và không bao giờ trở lại. Anh không nghĩ anh có thể nhìn thấy Maggie một lần nữa mà không nhớ đến cảnh cô rên rỉ và quằn quại trong khi tên con hoang đó động dục phía sau cô. Jesus Christ! Jimmy không thẹn thùng nhưng những gì Maggie cho phép Baldevar làm với cô khiến S&M trông như vô hại và lành mạnh như một chuyến pic-nic trong Công viên Trung tâm. Có ai suy nghĩ đứng đắn mà muốn hút máu và giao hợp vào cùng một lúc không? Trong suy nghĩ của Jimmy, máu là máu và tình dục là tình dục và không bao giờ, không bao giờ hai chuyện nên gộp chung một chỗ.

Jimmy đá lên lớp cát tối, lạnh lẽo, cố gắng mà không thành công để cam chịu kẻ phóng đãng rõ ràng thèm thuồng kiểu trò chơi kinh tởm, bệnh hoạn Simon Baldevar thích chơi trên giường với người phụ nữ đã từng là chỗ dựa chính của anh 25 năm qua, bạn và cô giáo của anh.

Mẹ kiếp! Jimmy vốc lên một nắm vỏ sò và ném mạnh chúng xuống nước. Maggie đang làm gì với cái tên chó đẻ đó? Dù có gạt hết những gì Baldevar đã làm với cô sang một bên, chắc Maggie vẫn không có đủ sự tôn trọng cho tình bạn với Jimmy để đuổi kẻ đeo bám ti tiện đó đi và không nhảy lên giường với hắn? Jimmy biết rất rõ nếu có bất cứ ai làm tổn thương Charles hay Lee giống Simon đã làm tổn thương Jimmy, Maggie sẽ sử dụng mọi nguồn lực có thể của cô để hủy hoại chúng, chứ không phải là giao hợp với chúng.

Đó là lời giải thích đúng. Maggie có thể làm tình với Simon Baldevar bởi vì cô không coi trọng tình bạn của Jimmy. Cô để Jimmy sống với cô là bởi cảm giác thương hại và nghĩa vụ, cũng giống như lời tên con hoang Baldevar đã một lần nói với anh.

Jimmy nuốt cục nghẹn trong cổ họng xuống một cách khó nhọc và chớp mắt nôn nóng. Bây giờ anh phải mạnh mẽ hơn và không được khóc khi anh nghĩ mình cô đơn biết chừng nào rằng anh không còn tình bạn của Meggie để dựa vào nữa, không nghĩ đến sự cô đơn, cứ kệ cái tương lai khốn khổ trôi qua đi.

“Jimmy?”

Jimmy ngó quanh con đường, tỉnh lại bởi giọng nói và nhìn thấy Ellie đang đứng đằng sau anh, giữ chặt một ca nước đang bốc hơi mà cô duỗi tay đưa trước mặt anh.

“Tôi cảm nhận thấy anh đang đau khổ thế nào.” Ellie nói và ra hiệu vào ca nước. “Tôi mang cho anh chút trà.”

“Trà” Jimmy nói khẽ và trao cho cô một nụ cười nửa miệng. Khả năng của Ellie về việc khám phá nỗi đau buồn của anh hầu như không gây ngạc nhiên lắm, mặc dù anh tự hỏi liệu cô có dùng những khả năng phi thường của mình để giả dụ như là phát triển thêm khi cô ở trong ngôi nhà của những ma cà rồng này nơi mà tài năng chính là luật, không có ngoại lệ. Ellie không phải là một ma cà rồng, nhưng Jimmy chưa bao giờ nhận thức cô là con người bình thường nào khác – không với sức mạnh của giác quan thứ sáu thứ dường như lớn mạnh dần theo mỗi năm qua đi. “Cô đúng là người Ai-len chính cống, nhóc ạ. Trà – phương thuốc tuyệt vời – tất cả cho mọi thứ từ một trái tim tan nát đến một vết thương vì súng.”

“Trái tim anh tan nát?” Ellie hỏi với vẻ nghiêm trọng và Jimmy nhìn thấy cảm xúc lo lắng chợt lóe lên trong mắt cô nhưng nó trôi qua rất nhanh khiến Jimmy không xác định được anh đã nhìn thấy điều gì.

Jimmy nhún vai. Anh chưa từng cuốn Ellie vào những rắc rối với Maggie của anh, khiến cô phải lựa chọn giữa anh và người mẹ mà cô hết lòng yêu quý – người mẹ mà Jimmy, dù trong cơn đau đớn và giận dữ, vẫn phải thừa nhận tình yêu thương rất đích đáng của con gái cô.

Cục ta cục tác với Jimmy cứ như một con gà mái mẹ với chú gà con bị thương, Ellie dẫn anh đi một đoạn ngắn đến ngôi nhà tranh của cô và đặt anh trên một cái ghế xếp thoải mái đối diện với bãi biển trước khi cô tiếp tục cuộc chất vấn. “Chuyện gì vậy, Jimmy? Tại sao anh lại nổi giận khi tôi kể với anh là Ba đang ở đây và rồi giận dữ bỏ đi? Anh không đánh nhau với ông ấy chứ hả?”

“Đừng bao giờ gọi hắn như vậy nữa!” Jimmy cáu kỉnh, gần như làm tràn hết chất nỏng nóng bỏng lên người anh. “Tên chó má đồi bại, bệnh hoạn đó không phải bố cô. Hắn đã ở nơi quái quỷ nào suốt 17 năm? Lee là người đã treo những bức tranh của cô lên tủ lạnh và giúp cô học toán và khâu chỗ đầu gối của cô khi cô ngã trong khi tên Bá Tước Đê Tiện đó biệt tích để kệ Chúa Trời biết điều đó.”

“Ba phải chăm sóc Mikal” Ellie nói, nghe có vẻ lúng túng và một chút không chắc chắn về khả năng hiểu biết của Jimmy. “Mặt khác, ông vẫn luôn nâng đỡ tôi và Mẹ. Tại sao anh nói cứ như là ông ấy bỏ đi lang thang mà không hề chăm sóc thế giới khi anh biết ông phải có trách nhiệm với Mikal?”

“Mikal?” Jimmy cau mày, tự hỏi liệu cái tên mới mẻ này có thể giải thích cho sự vắng mặt 17 năm của Bá Tước Baldevar không. “Tên Mikal quái nào vậy?”

Hành động của Ellie trông thật bối rối. “Mẹ không nói gì với anh à?”

“Nói cái gì?” Jimmy truy hỏi, lo lắng với cảm giác nôn nao chuyện Maggie đang dấu diếm sau lưng anh về sự thu hút không hề thuyên giảm bề ngoài với Simon Baldevar.

“Chuyện Mikal là…” Ellie vồ lấy cái điện thoại không dây đang ré lên bên cạnh. “A lô?”

“Mẹ!” Ellie đỏ bừng lên và Jimmy gần như nhai luôn cái ca gốm trong sự cố gắng rời những ý nghĩ độc ác của anh lên Maggie ra khỏi bản thân. “Cái gì? Ồ, vâng, chắc rồi. Lát nữa gặp mẹ.”

Ellie cúp máy và quay lại Jimmy. “Mẹ muốn tôi đến ngôi nhà. Bà nói bà và Ba phải nói chuyện với tôi…”

“Ôi, không!” Jimmy la lên và giữ chặt Ellie. “Cô sẽ không đi bất cứ đâu gần tên chó đẻ đó!”

Jimmy ngốc nghếch đáng thương biết bao, anh nghĩ đã mất tất cả những người quan trọng với anh? Anh vẫn còn có cô gái xinh đẹp, lanh lợi này đây người anh đã dành trọn trái tim từ giây phút đầu tiên cô đặt cánh tay nhỏ bé mũm mĩm của cô vòng quanh cổ anh. Không phải Jimmy đã thề là anh sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai – đặc biệt là Simon Baldevar – làm hại cô sao?

Không, Jimmy không nên bỏ đi sau tất cả… dù sao đi nữa, không bởi lỗi tại anh. Anh nên ở đây, bám chặt bên cạnh Ellie như keo dính. Nếu anh bỏ đi, những thứ duy nhất xen giữa bất cứ kế hoạch bệnh hoạn nào Baldevar dành cho đứa trẻ duy nhất của hắn là một bác sĩ loài người, Charles Tarleton, và người mẹ bạc nhược của cô.

“Dừng lại đi!” Ellie ghì chặt cánh tay anh, trên mặt cô là một mặt nạ tức giận phẫn nộ. “Anh dừng cái trò dìm hàng cha tôi đi! Ông là một người đàn ông tốt… Mẹ đã nói với tôi như vậy!”

“Một người đàn ông tốt?” Jimmy rống lên và bật cười khinh miệt. “Mẹ cô đã bị tên đó làm hư hỏng cái nhìn về đức tính tốt đẹp nếu cô ta nghĩ có bất cứ chút tốt đẹp nào về cục phân đó! Để tôi kể cho cô về người cha tốt đẹp của cô, Ellie. Mẹ cô có bao giờ nói với cô cách hắn ta biến đổi cô ấy thành một ma cà rồng? Hắn hút máu đến mức mẹ cô đói lả và rồi ép cô ấy hút cạn máu vị hôn phu con người của cô ấy… đó là người cha tốt đẹp của cô! Đây là ví dụ khác về tên thần thánh đó… khi mẹ cô lần đầu tiên cố gắng rời khỏi hắn, phản ứng của Baldevar là đánh đập cô ấy thừa sống thiếu chết, hút cạn máu cô ấy đến lúc cô ấy không con sức phòng bị và rồi đóng đinh cô lên một nóc nhà chết tiệt để mẹ cô bị hủy hoại bởi ánh mặt trời trừ khi cô ấy cầu xin sự tha thứ của hắn! Cô có muốn nhiều sự tốt đẹp hơn nữa không? Mẹ cô đã sống 40 năm với ý nghĩ rằng tên rác rưởi đó đã chết và biến khỏi cuộc đời cô ấy nên cô đã tìm một người đàn ông khác – đó là tôi! Và khi Baldevar quay trở lại kiếm cô ấy và thấy chúng tôi bên nhau, hắn tra tấn hành hạ tôi để tôi quay lưng với việc chạm vào người phụ nữ của hắn và rút bật móng tay tôi với một cái kìm nóng! Với cô nó có giống một người đàn ông tốt không?”

Ellie ngồi phịch xuống cái ghế xếp, khuôn mặt cô không có chút huyết sắc và đôi mắt mở to trống rỗng mà Jimmy nghĩ có thể cô đã bị sốc. Sự hối hận đâm vào lòng anh… anh đang làm cái quái gì vậy, thế nhưng lại giáng vào đầu đứa trẻ tội nghiệp với những từ ngữ độc địa của mình? Chắc chắn, Ellie không thể tiếp tục cái nhìn thân mật về Simon Baldevar mà Maggie đã dành cho cô nhưng Jimmy không bao giờ nên nói buột ra sự thật kiểu như vậy, ném cho Ellie sự việc quá khó khăn và nhanh chóng.

“Ông đã thay đổi” Ellie cuối cùng cũng lên tiếng và trừng mắt nhìn Jimmy, không còn là một đứa trẻ hoang mang nữa mà là một thiên sứ báo thù. “Tôi biết mẹ tôi; bà không có gì để làm với ai đó như anh miêu tả. Bà nói Ba đã thay đổi sau khi tôi được sinh ra.”

Chắc chắn là hắn đã thay đổi, Jimmy khịt mũi. Hắn thay đổi rất nhiều chỉ để cố giết được tôi – lần nữa – khi tôi xuất hiện lúc hắn và Maggie đang giao phối.

“Anh không thích ông ấy” Ellie nói và dành cho Jimmy một cái nhìn ngang hàng thứ gần như khiến anh hút phải một ngụm khí với sự ngạc nhiên. Ellie đã tạo thứ quái quỷ đó với anh khi nào?

Hết cách; cô gái bé bỏng anh biết và yêu đã bỏ đi, thay thế bằng một người phụ nữ trẻ trung với một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời thứ kết hợp tất cả những đường nét đẹp nhất của bố mẹ cô.

Nhưng sự thay đổi càng rõ nét hơn trong nhan sắc của cô – dù Chúa Trời biết Jimmy và mọi gã trai trong quán bar đó đều hưởng ứng nhan sắc của cô. Thứ khiến Ellie trưởng thành là sự đĩnh đạc bình tĩnh mà giờ cô đang khoác lên mình, một sự tự tin vào chính bản thân mình mà tuổi thanh thiếu niên lóng ngóng, vụng về Jimmy đã từng thấy một năm trước thiếu hụt.

“Tôi có thể đồng ý về điều đó” Ellie tiếp tục, nói với một quyết định bình tĩnh cũng mới mẻ không kém. “Tôi biết Mẹ đã đến với anh khi bà và Ba tách ra nên lẽ tự nhiên anh và Ba sẽ không bao giờ thích nhau nổi. Và bà đã nói với tôi rằng bà rời khỏi Ba bởi vì ông quá độc tài hống hách…”

“Nhưng rồi bà và Ba đã làm hòa” Ellie tỏ ra lịch thiệp nhưng lối giải thích trật lất sự thật lại tiếp diễn. “Bây giờ ông ấy trở về và họ muốn gặp tôi và tôi sẽ đi, Jimmy ạ. Anh không thể ngăn cản tôi nữa trước khi tôi ngăn anh lại. Tôi không quan tâm anh nghĩ gì về Ba. Tất cả những gì tôi biết là ông rất tốt với tôi lúc tôi gặp ông tối nay và Lee thích ông và Mẹ yêu ông. Giờ tôi sẽ đi gặp ông, Jimmy, và tôi định còn gặp ông nhiều lần nữa và anh không thể ngăn cản tôi được.”

Jimmy nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lục tinh tường chứa đầy quyết tâm kiên định và nhận ra cách duy nhất để cầm chân Ellie là trói cô lại hoặc kiềm hãm cô với sức mạnh của anh mà anh thì sẽ không bao giờ làm điều đó với cô.

“Tốt” Jimmy gật đầu và cảm thấy một chút phun trào nho nhỏ của sự hài lòng trước vẻ ngạc nhiên trong biểu hiện của Ellie. “Nhưng tôi sẽ đi với cô”

“Không được tranh cãi với Ba” Ellie đốp lại, sắc đẹp ngọt ngào của cô mâu thuẫn với biểu hiện của người quản lý nhà tù đầy sát khí trên khuôn mặt cô khi cô giận dữ nhìn anh.

Nghe Ellie gọi tên liếm buồi đồi bại đó là “Ba”, Jimmy đã phải nín lặng đếm đến 10 trước khi anh có thể tin là chính mình đã đáp lại. “Nhìn này, Ellie, tôi không đến đó để bắt đầu bất cứ chuyện gì với hắn. Tôi chỉ muốn trông chừng cô, được chưa?”

“Được rồi” Ellie mỉm cười dịu dàng và e thẹn, đưa tay cô cho Jimmy nắm khi họ bắt đầu thẳng tiến tới ngôi nhà chính.

Jimmy nhìn chằm chằm xuống bàn tay thon dài mảnh khảnh, nhớ đến giây phút đụng chạm kỳ quặc giữa họ sau bữa tối. Cái quỷ gì vậy? Một phút trước anh và Ellie đang nói và cười như mọi khi vẫn vậy và giây sau anh nhìn chằm chằm xuống đôi môi đầy đặn và đôi mắt xanh lục trong trẻo lôi cuốn anh đến gần hơn…

Jimmy thầm rũ những suy nghĩ không mong muốn đi, nói với chính mình anh không cảm thấy chút thu hút nào với cô hơn việc bất cứ chàng trai nào cảm thấy khi nhìn một phụ nữ xinh đẹp. Anh không muốn hôn Ellie từ phía sau ở trong phòng bếp. Anh không có chút ý định nào về một cô gái mà anh đã biết tất cả cuộc sống của cô, rõ đến tận những cái tã lót anh đã thay, vì Chúa!

Và Ellie không cảm thấy bất cứ thứ gì với anh, Jimmy nghĩ khi anh nắm tay cô, lờ đi sự căng thẳng đến run rẩy trong cái nắm chặt. Cô lo lắng về việc gặp Baldevar; cô không cảm thấy bất cứ áp lực nào từ chỗ tiếp xúc của lòng bàn tay cô với anh hơn Jimmy cảm thấy.

Đề phòng cái máng nước đấy, Delacroix, Jimmy nói với chính mình và kiên quyết cắt đứt những ý nghĩ sai trái rõ rệt, không thoải mái đang xoay vòng quanh đầu óc anh. Jimmy chỉ khó chịu về Maggie và giờ đây anh không ở với người phụ nữ nào quá 6 tháng. Phản ứng của anh với Ellie là phản xạ, không hơn, và nó sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa. Những gì Jimmy phải tập trung vào lúc này là đánh bại Simon Baldevar ở lần gặp thứ hai trong một buổi tối.

Jimmy hít vào và chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến đấu mặc dù anh không nghĩ Baldevar suy đồi đến mức giết ai đó ngay trước mặt con gái hắn. Từ những gì Ellie đã nói cho anh, Baldevar rõ ràng muốn cô có một ấn tượng tốt về hắn nên hắn sẽ giả bộ làm bất cứ việc gì mà hắn nghĩ là Ellie muốn từ một người cha. Những đức tính… lịch sự, đáng kính, thương yêu thật xa lạ với Baldevar cứ như chúng là lũ quỹ Lucifer.

(Lucifer: quỷ đầu đàn chống lại Chúa và cám dỗ con người trong Thiên chúa giáo)

Nhưng Jimmy không có ý định để cho hắn lừa bịp Ellie. Khi họ đi tới ngôi nhà, Jimmy sẽ khiêu khích Baldevar cho đến khi con quỷ-dữ xé toạc cái mặt nạ tốt bụng giả dối của hắn và bày ra cho con gái hắn biết bộ mặt thật của hắn. Một khi Ellie nhìn thấy Simon Baldevar thực sự là như thế nào, hắn sẽ mất bất cứ ảnh hưởng nào dù là mong manh nhất mà hắn đã tạo dựng trong trái tim Ellie. Rồi Simon Baldevar sẽ biến khỏi cuộc sống của Ellie – và cả Jimmy – mãi mãi.

“Simon, dừng lại ngay” Jimmy nghe thấy Maggie cười khúc khích khi anh và Ellie tới gần ngôi nhà. “Ellie sẽ tới đây bất cứ lúc nào. Nó sẽ nghĩ gì nếu trông thấy chúng ta nằm trên người nhau?”

“Nó sẽ nghĩ bố mẹ nó yêu nhau rất nhiều” Baldevar trả lời trong giọng điệu tự mãn đến phát điên. “Và từ Ellie đó là gì vậy hả? Anh đã dành cho con gái chúng ta cái tên đẹp đẽ của nữ hoàng Elizabeth mà.”

Baldevar đã đặt tên cho Ellie? Có ai chán ghét đứa con của hắn mà lại đi đặt tên cho nó? Đối mặt đi, Jimmy, một giọng nói nói với anh một cách khinh khỉnh. Maggie đã lừa dối mày. Baldevar yêu thương Ellie, ít nhất là cũng như một bệnh nhân tâm thần thích được mọi người yêu thương. Nhưng dù có vậy đi nữa, tại sao hắn lại xuất hiện sau khi cô được sinh ra?

“Anh biết đấy – ít nhất anh biết là nếu anh đọc những bức thư em gửi cho Adelaide – là Ellie bắt đầu nói chuyện từ lúc 6 tháng tuổi” Maggie đang kể cho Baldevar với niềm kiêu hãnh của cô về rất nhiều tài năng của Ellie. “Nhưng không có chuyện gì khó đến mức mà nó phải cố gắng cả, nó chỉ không thể nói Elizabeth. Tên có thốt ra nghe như Ellie Bed – đó là từ đáng yêu nhất. Thế nên bọn em bắt đầu gọi nó là Ellie Bed và rồi Ellie cho ngắn gọn.”

“Em nên tự hào, Meghann ạ. Em nuôi dạy con gái chúng ta thành một phụ nữ trẻ phi thường.”

“Thế anh đã nuôi dạy Mikal thành chàng trai trẻ thế nào?” Maggie đáp lại và đôi tai Jimmy đau nhói. Lại là cái tên đó. Mikal có phải ma cà rồng non nớt trong những ma cà rồng của Baldevar không? Dù có vậy đi nữa, tại sao Maggie lại quan tâm đến nó và những gì tên Mikal đó phải làm cùng Baldevar là bỏ rơi Ellie và Maggie?

Ellie bắt đầu đẩy cánh cửa kiểu Pháp để vào phòng nhưng Jimmy kéo cô lại và làm một cử chỉ “suỵt” – anh muốn tìm hiểu xem Mikal là ai.

Ellie quắc mắt giận dữ trước hành động nghe lén nhưng Jimmy cầu khẩn cô bằng ánh mắt và cô đã ngầm đồng ý, mặc dù trông cô thật miễn cưỡng và không thoải mái. Giờ thì Jimmy canh chừng mùi hương thoát ra trên người họ như Maggie và Charles đã dạy anh, ngụy tạo một cái chăn đen, dày bao phủ anh và Ellie từ đầu đến ngón chân.

“Suy nghĩ của Elizabeth dường như không thể dò được” Baldevar đáp lại, hoàn toàn lờ đi câu hỏi về cái tên Mikal lạ lẫm kia, khiến Jimmy thất vọng.

“Simon Baldevar, sao anh lại dám soi mói ý nghĩ con gái của chính anh!” Maggie khiển trách và Jimmy cảm thấy một giới hạn mong manh của sự tán thành trong giọng điệu phản đối. Vậy nên Maggie không hoàn toàn bị thuyết phục bởi Baldevar sau tất cả.

“Anh không soi mói” con ma cà rồng đáp lại, hình như rất bình tĩnh trước sự chỉ trích của cô. “Anh chỉ đơn thuần là bị kích thích bởi bức tường bảo vệ suy nghĩ của nó. Nó vẫn luôn như vậy sao?”

“Em có thể thấy suy nghĩ của Ellie nếu nó đồng ý” Maggie giải thích. “Nhưng cũng rất khó – gần như là không thể nếu nó cố gắng khóa em lại như nó đã làm trong những thí nghiệm Charles và em thường hay hướng dẫn”

“Thí nghiệm kiểu gì?” Jimmy nghe thấy Baldevar hỏi với vẻ cực kỳ thích thú.

“Đơn giản thôi, thật đấy. Ellie cầm một quân bài trong khi bọn em cố để xác định nó bằng cách đọc suy nghĩ của con bé. Nhưng Charles và Jimmy chưa bao giờ nhìn được bất cứ điều gì. Em thì có thể xác định quân bài xấp xỉ 30% trong những lần chơi. Và em luôn biết tâm trạng của Ellie, nhưng em thường nghĩ rằng điều đó phần nhiều là do mối quan hệ mẹ – con gái hơn là khả năng của ma cà rồng. Thứ Charles, Lee, và em luôn muốn biết là Mikal có món quà giống như sự che dấu này hay không.”

“Maghann! Cái gì đây?” Baldevar hỏi trong sự khó chịu nhưng thứ gì đó trong giọng nói của anh khiến Jimmy nghĩ sự hờn giận chỉ là một sự cố gắng để thay đổi chủ đề. Cho dù Mikal là ai đi nữa, Baldevar rõ ràng không muốn nói về nó.

“Thế giới đêm” Maggie bình tĩnh nói. “Nó là một trong những bộ sưu tập của Jimmy. Anh ấy là một nhà nhiếp ảnh ưu tú – mọi người gọi anh ấy bằng tên khác là Ansel Adams.”

Jimmy mỉm cười trước lời ca ngợi, cảm thấy rộng lượng hơn với Maggie, khi mà Baldevar chỉ trích cô.

“Vậy sao?” Baldevar chất vấn gay gắt. “Tên ma cà rồng đần độn đó đã phơi bày chính hắn trước mặt mọi người? Ít nhất, bất cứ quyển sách nào ảnh hưởng đến một nhà xuất bản, biên tập viên… có lẽ là một đại lý. Có phải tên khờ đó đã lưu truyền quyển sách du lịch, quảng cáo cho chính hắn nên tất cả chúng ta phải đứng trên vách núi mà khám phá? Còn em nữa! Em quên mất mọi thứ anh đã dạy em về sự thận trọng cần thiết để chúng ta tồn tại rồi sao? Một quyển sách có hình minh họa quý giá dễ dàng đến với hàng triệu người rất khó mà thận trọng. Sao em có thể cho phép hắn xuất bản? Tại sao em không dẫn dắt hắn thiếu thận trọng hơn?”

Giờ thì Jimmy đã sẵn sàng giậm chân vào phòng, nhưng Ellie túm lấy cẳng tay anh, mắt cô gửi một thông điệp hùng hồn là bình tĩnh lại trước khi anh đi vào trong.

“Em khuyến khích Jimmy bởi vì anh ấy là một tài năng sáng chói” Maggie nói một cách nóng nảy. “Và bởi vì anh ấy xứng đáng với một vài vị trí trong cuộc đời anh ấy sau tất cả những gì anh bắt anh ấy phải trải qua. Còn về sự thận trọng, Jimmy hay em không phải là những đứa đần độn mà anh vẫn nghĩ. Jimmy không quảng cáo gì hết – không có ký hiệu hay lời giải nghĩa, cuộc phỏng vấn trên đài phát thanh nào cả, không gì hết. Anh ấy sẽ không bao giờ làm triển lãm dù mọi người van nài anh ấy thực hiện chúng mọi lúc. Tuy nhiên, sách của anh ấy làm rất tốt. Anh có biết giờ anh ấy giàu có bằng chính sức mình?”

“Trái với việc bóc lột tài sản của em?” Baldevar đáp lại một cách mỉa mai, không hề tỏ chút xúc động nào trước những thành tựu của Jimmy. “Thậm chí, em còn phát triển Ngài Delacroix thành một thứ kỳ diệu. Anh thật không nghĩ là em lại có thể khiến bất cứ tên ma cà rồng nào rũ sạch được sự nghèo nàn khô khan cơ đấy”

“Anh có ý nghĩ nào là giọng anh nghe thật không vững chắc không?” Maggie vặn lại trước khi Jimmy đá tấm kính ra khỏi cánh cửa kiểu Pháp và sử dụng một mảnh vỡ để đâm xiên qua Baldevar. “Một người đàn ông thông minh, có óc thẩm mỹ, nhạy cảm không hề nghèo nàn khô khan. Nhưng em phải nói rằng, em ngạc nhiên khi anh vẫn nói về chuyện Charles và em quyết định chỉ bảo cho Jimmy, rằng em đã cho anh ấy trở lại đây sau khi anh rời đi.”

Là Jimmy – tại sao ma cà rồng không tấn công Maggie để cướp Jimmy đi?

Câu trả lời đến ngay lập tức. “Anh sẽ bị chọc tức nếu em phá vỡ lời thề nguyện trong đám cưới của chúng ta và cho phép tên đần độn đó trở lại giường em. Nhưng anh biết anh có thể tin tưởng vào sự trinh bạch của em, Meghann. Đưa Jimmy Delacroix dưới cánh em là rất sáng suốt. Miễn là những kẻ thù của chúng ta nhìn thấy em với tên đần đó, đó là sự đảm bảo cuối cùng bọn chúng cần là mối quan hệ của chúng ta đã chấm hết. Tất cả thời gian vắng mặt không mong muốn của anh, Ngài Delacroix đã đáp ứng khá khéo léo trong vai diễn mồi nhử của hắn nhưng giờ thì chúng ta có thể giải thoát bản thân chúng ta khỏi hắn một lần và mãi mãi.”

“Cút xuống địa ngục đi, mẹ kiếp tên kiêu căng, độc đoán nhà mày!” Jimmy hét lên và xộc vào trong phòng, Ellie cố gắng một cách yếu ớt để giữ anh trở lại. “Tao không phải là mồi nhử chó chết gì của mày và nếu mày muốn giải thoát khỏi tao, mày sẽ phải giết tao! Tại sao mày không cố gắng, và cho Ellie thấy mày thực sự là như thế nào?”

“Dù tao có thế nào đi nữa, tao chưa bao giờ bị gọi là một kẻ rình mò” Bá Tước Baldevar nói và dành cho Jimmy một cái cười nhếch mép chế nhạo, trơ tráo. “Tao đang tự hỏi mày định khi nào sẽ bước vào và thôi nấp sau cánh cửa như một gã ăn mày van xin của bố thí.”

Xua đuổi Jimmy với một cái xoay lưng kiêu ngạo, Baldevar quay sang Ellie và dành cho cô một nụ cười ấm áp. “Gặp lại buổi chiều”

“Chào, Ba” Ellie nói ngập ngừng và chạy tới Maggie. “Mẹ!”

“Cục cưng” Maggie thở hắt ra, để đứa con gái cao lớn của cô ghì chặt lấy và xoay tròn cô trước khi họ ngồi xuống cạnh nhau trên chiếc trường kỷ.

Nhìn thấy cô, Jimmy nghĩ chua chát, chăm chăm nhìn Maggie vén một sợi tóc khỏi mặt Ellie. Maggie không còn là bộ phim khiêu dâm quyến rũ bản lĩnh; giờ cô mặc một cái áo len tay dài kín đáo, váy lụa mộc và mái tóc ẩm ướt của cô được buộc lại gọn gàng ra phía sau với một cái lược chải tóc đồi mồi. Từ một con điếm dâm đãng thành nữ sinh lành mạnh trông còn trẻ trung hơn cả con gái cô trong khoảng thời gian một giờ đồng hồ – Maggie hoàn toàn không phải là một ma cà rồng, cô là một con yêu tinh.

Yêu tinh chằm chằm nhìn anh với một ánh mắt xanh lá lạnh lùng trước khi giọng điệu cô trở nên dịu dàng và cô nói, Em xin lỗi khi anh phải nhìn thấy chúng em như thế này, Jimmy. Em muốn giải thích với anh…

Làm sao cô có thể giải thích việc dạng chân để làm cái chuyện… Jimmy mò mẫm trong suy nghĩ của mình một từ ngữ miệt thị thích hợp trước khi một giọng nói thô tục xâm nhập vào ý thức của anh.

Lòng ghen tuông của mày sẽ là dấu hiệu chứng nhận cho cái chết của mày nếu mày không thôi cái việc nhiếc móc phu nhân của tao.

Không thèm hạ cố đáp lời Baldevar, Jimmy quyết định nếu anh không thể giết tên con hoang này, lúc đó sẽ tìm những cách khác để hạ gục hắn.

“Lớp học của em tối nay thế nào, Maggie?” Jimmy hỏi bằng giọng nói dịu dàng, như chưa hề có hành động giết người kép không thành trước đó.

“Tốt” Maggie đáp lại với phép lịch sự ngang hàng, mặc dù đôi mắt thận trọng của cô dõi theo những hành động của anh giống như cô là một con rắn đuôi chuông vậy.

“Để anh cho em một chủ đề vào lớp tới nhé. Nói cho một cố vấn mới thành tài của em biết một người phụ nữ bị cuốn vào mối quan hệ với tên luồn cúi bạo dâm kẻ đã đánh đập cô ấy thường xuyên và hãm hiếp cô bất cứ khi nào tâm trạng hắn thất thường. Vì một vài lí do kỳ quái, kẻ đãng trí đó muốn quay trở lại với tên đê tiện kia – sau khi hắn vứt bỏ cô ấy. Em đổi xử thế nào với một bệnh nhân như vậy?”

Ellie xê dịch một cách không thoải mái bên cạnh mẹ cô, liếc qua giữa Maggie và Baldevar để nhìn phản ứng của họ với lời chỉ trích úp mở mỏng manh của Jimmy. Đôi môi Maggie mím chặt lại yếu ớt và phản ứng duy nhất của Baldevar chỉ là xoay sang Maggie, chờ cô đáp lời lại với sự chú ý một cách thờ ơ cứ như việc nghe một cuộc tranh cãi hào hứng về bữa tiệc cốc-tai vậy.

“Trước tiên, em sẽ khuyên họ đừng bao giờ gọi một bệnh nhân là kẻ đãng trí” Maggie lạnh nhạt nói. “Rồi em sẽ nhắc nhở họ rằng nếu bạn thành công trong việc đánh giá một bệnh nhân, đó là cơ hội rất tốt mà họ sẽ loại bỏ được những liệu pháp tâm lý ra khỏi ý thức về sự xấu hổ tủi nhục và ở vai trò cố vấn anh thật khó mà ép buộc bệnh nhân không tìm kiếm sự giúp đỡ. Bây giờ, vì viễn cảnh mà anh bày ra, những câu hỏi kèm theo sẽ phải được trả lời. Tại sao hai bên lại phải tách ra? Bệnh nhân cảm thấy gì khi cô ấy trở nên tốt hơn nhờ nối lại mối quan hệ với kẻ đã làm nhục cô ấy? Có phải anh ta đã tìm được phương pháp điều trị tâm lý? Nếu bệnh nhân có những lí do hợp lí để tin tưởng sự lăng nhục sẽ không tiếp diễn và cô ấy cảm thấy cô ấy có thể tha thứ cho quá khứ, em sẽ không tự động khuyên nhủ cô ấy từ chối bạn tình cô ta.”

“Vậy ai đó chỉ nên hòa giải với bạn tình của cô ta vì bất kì loại lăng nhục nào đều đã trôi qua?” Ellie cất tiếng hỏi.

“Đó chỉ là dưới những trường hợp mà ta đồng ý hòa giải” Maggie đáp lại và Ellie gửi cho Jimmy một ánh mắt đắc thắng thứ gần như phù hợp với nụ cười tự mãn trên khuôn mặt cha cô.

Nhảm nhí, Jimmy nghĩ về Maggie, không muốn mắng chửi cô trước mặt Ellie. Việc tôi nhìn thấy ở cầu thang trông thật đẹp mắt đến phát đau đớn và hèn hạ – cô muốn lôi Ellie vào loại mối quan hệ đó?

Việc Simon và em đạt khoái lạc là chuyện của chúng em, Jimmy ạ, Maggia quắc mắt giận dữ với anh. Em muốn giữ hòa bình với Simon và em khuyên anh cũng nên làm như vậy. Maggie ý vị liếc nhìn Ellie. Con bé rất yêu quý anh ấy… anh ấy sẽ để anh sống không vì có lí do nào khác hơn việc làm nó hài lòng. Xin anh đấy Jimmy, đừng chống lại anh ấy nữa. Em thấy đủ rồi…

Và giữa chân cô, Jimmy nghĩ thô lỗ, và rồi nhìn trừng trừng Baldevar. Mày không thể giết tao vì suy nghĩ của tao cho đến khi mày muốn thổi bay Ông Bố của Năm trong người mày ra khỏi tên băm thịt.

Vậy nên không bao lâu nữa mày sẽ tìm được sự bảo vệ từ Meghaan nhưng giờ thì lại ẩn nấp sau váy trẻ con? Tao sẽ không mong đợi những hành động hèn nhát từ một đứa như mày, Ngài Delacroix.

Bị lúng túng, Jimmy chỉ có thể trơ mắt bất lực trong khi Baldevar băng qua căn phòng, ngồi lên một cái ghế đệm bên cạnh Meghann và Ellie.

“Con gái, ta phải nói với con và mẹ con về một chuyện vô cùng quan trọng” Baldevar nói, đặt tay Ellie vào tay anh.

“Con muốn Jimmy nói” Ellie nói và dù Jimmy không thể nhìn thấy bất cứ hình bóng của sự phiền não hay bực bội nào trong biểu cảm bí hiểm của Baldevar.

“Tất nhiên rồi” Bá Tước Baldevar bình tĩnh nói và quay sang Jimmy. “Tìm chỗ ngồi đi, Ngài Delacroix. Có lẽ cậu thích uống một chút trước khi chúng ta bắt đầu?”

Jimmy ngồi ở một cái ghế đáng yêu cách xa Baldevar, phớt lờ sự chỉ trích gay gắt về vấn đề đồ uống đáng ghét. “Tôi vẫn ổn”

Tao hơi nghi ngờ điều đó, ma cà rồng nói, tiếp tục trò chơi sỉ nhục Jimmy láu lỉnh của anh ngoài tầm nhận biết của Ellie, trước khi anh nói lớn trở lại.

Tao sẽ bị nguyền rủa, Jimmy nghĩ trong sự kinh ngạc. Tên chó đẻ đang hạ gục tôi trong trò chơi của chính tôi! Giống Jimmy, Baldevar đang cố trêu chọc Jimmy để tấn công anh trước mặt Ellie, để anh đánh mất sự tôn trọng và tình yêu thương của cô.

“Elizabeth,” Bá Tước Baldevar nói với con gái. “Ta về nhà không chỉ vì ta nhớ con và mẹ con, mà còn vì con phải biến đổi ngay lập tức.”

“Cái gì?” Ellie lắp bắp bối rối trong khi Maggie vượt qua chân cô và Jimmy nhảy sang phe Ellie, bao bọc cánh tay anh xung quanh cô một cách che chở – Simon Baldevar sẽ biến đổi Ellie bằng cơ thể thiếu sinh khí của hắn.

“Anh nghĩ anh là ai?” Maggie căm phẫn khóc nấc lên, “chỉ quay về và yêu cầu Ellie biến đổi mà không hề hỏi ý kiến nó xem nó có muốn hay không! Anh không hề có chút tôn trọng cơ bản nào với em, mẹ con bé, để hỏi ý kiến em. Anh không giải quyết vấn đề theo cách đó và rồi mong muốn sự yên tâm từ mọi mẹ con em để tuân theo anh một cách mù quáng. Nếu Ellie biến đổi, điều đó sẽ xảy ra khi con bé lựa chọn lúc đã trưởng thành, đủ hiểu biết, biết rõ về những mặt hạn chế cũng như thuận lợi khi trở thành một ma cà rồng. Nhưng giờ thì nó sẽ không biến đổi… nó mới chỉ có 17 tuổi! Ellie có một cuộc sống đầy đủ ở phía trước, một sự nghiệp đầy triển vọng thứ mà em sẽ không cho phép anh hay bất cứ ai khác cướp khỏi con bé bằng cách lấy đi ánh mặt trời của nó như anh đã từng làm với em!”

Jimmy muốn nhảy dựng lên và vỗ tay ủng hộ. Tốt rồi, Maggia ăn nằm với tên đê tiện đó… thì đã sao? Cô ấy vẫn sẵn sàng làm tấm đệm cho con gái cô ấy, điều đó còn quan trọng hơn bất cứ chuyện gì cô ấy đã làm trên giường cùng với Simon Baldevar.

“Ý em là gì, ‘nếu’ Elizabeth biến đổi?”

Baldevar hỏi một cách nghi ngờ. “Em nghĩ là anh sẽ sinh sản ra một đứa trẻ và rồi cho phép sự chết chóc đánh cắp nó đi hay sao? Đương nhiên Elizabeth sẽ biến đổi và có vị trí thích đáng của nó trong thế giới của chúng ta, là người thừa kế của anh. Đừng có hét toáng lên, Meghann! Đây không phải lúc để cãi vã không đâu. Elizabeth phải biến đổi, không chỉ đơn thuần bởi vì đó là quyền thừa kế của nó, mà còn vì đó là cách duy nhất để bảo vệ nó khỏi sự đe dọa mà Mikal mang đến trong cuộc sống của nó.”

“Tại sao Mikal lại đe dọa Ellie?” Maggie khóc khi Jimmy đứng vụt dậy và tra hỏi một cách ai oán, “Đứa quái nào là Mikal vậy?”

Đôi mắt Bá Tước Baldevar rẽ giữa Maggie và Jimmy, cuối cùng thì đặt trên người Maggie với cảm giác tự mãn. “Anh nợ em một lời xin lỗi, Meghann ạ. Em không hề quên mất sự thận trọng mà còn đối nhân xử thế khôn khéo đến tuyệt vời. Nhưng thời gian cho những tiết mục quyến rũ dối trá đã hết. Hãy thoải mái nói cho Ngài Delacroix biết Mikal là ai.”

“Jimmy” Maggie nói trong giọng ấp úng không dứt khoát, má cô đỏ ửng và mắt cô ngập đầy sự bối rối xấu hổ. “Em đã không thành thật với anh và vì điều này, em vẫn luôn cảm thấy có lỗi. Dù anh cảm thấy tức giận thế nào, em đều đáng bị như vậy. Tất cả những gì em yêu cầu là anh cho phép em giải thích cho bản thân mình.”

Jimmy lặng lẽ gật đầu, lo lắng về những bí mật mà Maggie đã che dấu anh.

“Ellie không phải đứa trẻ duy nhất của em” Maggie nói, những từ phát ra khỏi miệng cô cứ như thể chúng là chất độc mà cô phải gột sạch chính mình trước khi chúng đầu độc cô. “Nó chỉ là đứa con gái duy nhất của em, đứa trẻ con người. Khi em có thai, em mang thai cặp song sinh. Một đứa là Ellie và đứa khác là con trai em, Mikal.”

“Em có con trai?” Jimmy quá ngạc nhiên đến phát giận. “Chuyện gì đã xảy ra với nó?”

“Thằng bé sinh ra đã là một ma cà rồng” Maggie nói, đôi mắt xanh lá của cô chớp lên và Jimmy nghĩ anh cuối cùng cũng có câu trả lời cho sự khát khao không thế giải thích được mà anh đã cảm nhận được trong cô những năm này – cô đã mất con trai mình.

“Anh có thể nhớ lại là một lần em có nói với anh Simon tin là con của hai ma cà rồng sẽ có tất cả sức mạnh của chúng em và không hề có sai sót nào, khi đứa trẻ lớn lên, nó có thể bước đi dưới ánh sáng ban ngày.

“Những kẻ thù của chúng em bị hoảng sợ bởi việc Simon có được sức mạnh đó, đạt được nó bằng việc uống một phần nhỏ máu của con trai anh ấy. Chúng em biết bọn họ sẽ cố giết Mikal nếu họ tìm thấy nó. Vậy nên Simon và em tách bọn trẻ ra, Ellie vẫn ở với em trong khi Simon đưa Mikal lẩn trốn. Nhờ cách này, cặp song sinh là một món quà trời cho bởi vì mọi người mong đợi một ca đẻ đơn trong kỳ thai nghén của em và thừa nhận đó là Ellie, chỉ là một con người. Đó là lý do tại sao Simon bỏ đi… để khiến mọi người tin rằng anh ấy không cần dùng đến Ellie trong khi anh ấy nuôi nấng Mikal. Anh ấy phải đem Mikal lẩn trốn cho đến khi thằng bé đủ tuổi để bảo vệ chính bản thân nó khỏi bất cứ ai, những kẻ cố hủy hoại nó.”

“Và em nghĩ là tôi sẽ cố hủy hoại đứa con trai yêu quý của em?” Jimmy khóc, ảnh hưởng đầy đủ từ lời thú nhận của Maggie và sự phản bội tình bạn của họ còn đánh anh dữ dội hơn cuộc tấn công Baldevar đã làm trong phòng ngủ. “Vì cái quái gì mà em không nói cho tôi biết tất cả chuyện này khi tôi quay trở lại?”

Điếng người, Jimmy nhớ lại buổi tối khi anh trở lại sau một năm khó khăn, cố tìm cách để đương đầu với con ma khát máu mà Baldevar đã áp đặt trên người anh. Anh đến chỗ Maggie, tin rằng cô là bạn anh và giờ anh đã hiểu ra cô đã đưa anh vào tròng để cô có thể lợi dụng anh vào trò bịp bợm của cô rằng Ellie là đứa trẻ duy nhất của cô và Baldevar đã biến mất đến nơi mà chỉ có Chúa mới biết.

“Jimmy, em không thể nói cho anh…”

“Tại sao không?” Jimmy khóc, xấu hổ bởi những giọt nước mắt mà anh không thể kiểm soát, muốn hét toáng lên sự bi thảm của anh khi anh nhìn thấy lòng thương hại trong đôi mắt Maggie và lòng thương cảm tỏa sáng từ đôi mắt của Ellie. “Sao em có thể dấu diếm những chuyện này với tôi? Làm sao em lại có thể lừa dối tôi suốt 17 năm? Lạy Chúa, Maggie, em đặt tôi vào cùng loại với cục phân ghê tởm thứ sẽ giết chết một đứa trẻ bởi vì nó có thể phát triển để gây hại đến chúng? Sao em có thể làm vậy, sao em không nói cho tôi là em có một đứa con trai? Em không hề tin tôi chút nào? Tôi không có chút ý nghĩa nào với em?”

“Jimmy…” Maggie nói và cố nắm lấy tay anh nhưng Jimmy quăng ra và chạy khỏi cánh cửa kiểu Pháp, không ngừng lại cho đến khi anh chạm đến mép thủy triều trên bờ biển.

“Khốn kiếp, khốn kiếp, khốn kiếp!” Jimmy hét lên với ánh trăng xa tít tắp đang chiếu xuống anh. Làn nước đen sủi bọt liếm quanh bàn chân anh và phá hỏng đôi giầy của anh nhưng Jimmy hoàn toàn quên lãng mọi thứ ngoại trừ một giọng nói nhỏ xíu thì thầm với anh rằng sai lầm tồi tệ nhất mà anh từng mắc phải trong cuộc đời anh là cái đêm anh trở lại với ngôi nhà đó và Maggie O’Neill.